Buổi sáng đi bộ, từ xa bà Hiền đã nhận thấy trước quán phở nhà chị Truyền không có chiếc xe nào đỗ ở đó. Tới gần hơn, bà Hìền đã hiểu, thì ra hôm nay và vài ngày tới quán không được mở bởi chiếc biển màu đỏ dán trước cửa nhà, thông báo cho mọi người biết là gia đình đang tự cách ly bởi covid-19.
Quán phở nhà chị Truyền đã vậy, còn quán phở nhà chị Minh không có nhiều xe như mọi ngày mà lâu lâu lại có một vài chiếc xe đỗ lại để nhận đồ trong ít phút rồi vội dời đi. Trong lúc không có khách, chị Minh tay xách một túi to, nào là xu hào, cà chua, bắp cải…rồi để trước cửa nhà chị Truyền và bấm chuông thông báo. Gặp bà Hiền, chị Minh nhanh nhảu giải thích:
- Bác à, nhà chị Truyền không đi chợ được, cháu mua giúp bên ấy ít đồ. Tranh thủ vắng khách cháu mang sang cho chị ấy.
- Là hàng xóm với nhau, cháu giúp nhà cô ấy là phải. Cháu cũng cần cẩn thận, kẻo lại phải cách ly là mệt lắm đấy.
Nói rồi bà Hiền lại rảo bước. Còn nhớ hồi năm ngoái, khi quán phở nhà chị Minh chuyển đến gần quán phở nhà chị Truyền được khoảng 2 tháng thì xảy ra xích mích giữa hai người. Như bà Hòa (hàng xóm) giải thích, thì chuyện cũng không có gì to tát, chỉ là việc hai nhà tranh chấp chỗ để xe cho khách. Theo ông Long, nguyên do hai người xích mích, thực chất là việc tranh giành khách giữa hai nhà mà chỗ để xe chỉ là cái cớ mà thôi.
Hôm ấy, mới sáng sớm, quán phở nhà chị Minh rất đông khách, trong khi quán phở nhà chị Truyền chỉ có dăm bảy người đến ăn. Phần vì mải phục vụ, không kịp nhắc khách để xe đúng chỗ, phần do khách đến ăn không chú ý nên để xe máy tràn sang cả phía quán nhà chị Truyền. Vì không hài lòng với chị Minh từ trước nên lúc khách để xe, chị Truyền không nhắc ngay mà để đến khi họ bắt đầu dùng bữa, chị Truyền mới réo rắt, gọi nhắc khách di chuyển xe về phía quán chị Minh.
Biết lỗi tại mình, chị Minh vội lấy chìa khóa xe từ khách hàng để di chuyển chiếc xe để nhầm chỗ về phía quán nhà mình. Nhưng rồi, sự việc lại tiếp diễn, cho tới vị khách thứ 2, rồi thứ 3. Thời gian trôi nhanh, đồng hồ đã chỉ 8g30 phút sáng, nồi nước dùng đã cạn, số bánh phở cũng hết, không còn khách đến ăn phở nữa. Lúc này chị Minh mới sang quán chị Truyền mắng nhiếc, cãi vã, giằng xé nhau, gây ầm ĩ cả khu dân cư.
Thấy ầm ĩ, bà Hiền nhà gần đó, cũng là hòa giải viên khu dân cư vội đến, bà dùng hai tay đẩy mạnh họ ra rồi nói:
- Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, sao các cô lại giằng xé nhau như thế?
Rồi bà Hiền cũng nhiểu rõ nguyên nhân sự việc. Vào quán nhà chị Minh, bà Hiền dẽ dàng:
- Sự việc không có gì to tát nếu như cháu chú ý hơn đến việc để xe của khách. Người ta đã nhắc rồi mà lại để xảy tiếp lần 2, lần 3, khác nào thách đố họ. Rồi còn sang mà mắng nhiếc, cấu xé người ta.
- Nhưng cháu ức lắm, tại nó (chỉ chị Truyền) thấy quán nhà cháu đông khách, ghen ăn tức ở nên mới thế, chứ việc bán hàng thì lúc nhà này đông khách, nhà kia vắng khách, những lúc như thế thì phải giúp nhau chứ. Đằng này nó làm khó cho khách của nhà cháu, bác bảo sao cháu chịu được nên muốn cho nó một trận để chừa cái thói ghen ăn tức ở đi.
- Cháu không nên nghĩ thế, trước hết cháu phải thấy cái sai của mình là không nhắc khách để xe đúng chỗ nên mới xảy ra cơ sự. Theo bác, ngay chiều nay cháu nên làm một cái biển nhỏ ghi rõ nơi để xe của khách đến quán nhà cháu để họ biết mà để xe đúng chỗ. Mà cháu nên sang xin lỗi cô Truyền một câu, vì dù sao các cháu là hàng xóm của nhau, còn ở cạnh nhau, nay nhìn thấy nhau, mai chạm mặt nhau, rồi còn có những lúc khó khăn cần nhau giúp đỡ đấy.
Với chị Truyền, bà Hiền ôn tồn khuyên nhủ:
- Đành rằng cô Minh không nhắc khách để xe đúng chỗ là sai, nhưng cháu làm thế cũng hơi quá đáng. Những lúc hàng xóm cần thì nên giúp nhau, cháu không thấy người ta thường nói “buôn có bạn, bán có phường” là gì. Cháu giúp cho cô ấy cũng là giúp chính mình đấy. Tại sao bác nóí như thế? Bởi nếu cháu vui vẻ với mọi người, sẵn sàng cho khách bên ấy để xe sang phía nhà mình khi còn chỗ. Nhiều lần như thế họ sẽ có cảm tình với cháu, hoặc người khác thấy thế mà yêu mến cháu, đến quán nhà cháu, khi ấy quán nhà cháu có thể sẽ đắt hàng hơn.
Nghe bà Hiền khuyên nhủ, những ngày sau đó mọi người không còn thấy chị Minh, chị Truyền xích mích với nhau nữa. Họ còn thấy lạ là có lúc chị Truyền vui vẻ mời khách của quán nhà chị Minh, rằng “anh/chị cứ để xe sang bên này cũng được”. Giờ, vì nhà chị Truyền có người mắc covid-19 nên cả gia đình phải cách ly tại nhà. Là hàng xóm sát vách, chị Minh nhận mua giúp thực phẩm cho gia đình chị Truyền trong những ngày này. Họ là hàng xóm tốt của nhau.
Ý kiến bạn đọc